
Làng tôi từ dạo khấm khá thì xem ra lại phát về đường mồ mả. Là tôi nói cả hai ý, ý đầu là nhờ mồ mả phát mà đâm khấm khá, ý sau là việc xây sửa thờ cúng cũng rầm rộ hơn xưa. Trong cái gia phả họ Lê thì cành nhà tôi là còi nhất. Thì tôi thấy họ treo ở nhà ông trưởng họ rành rành ra thế.
Ô thế mà chả hiểu tại sao mẹ tôi cũng hót được 500m2 đất. Ông chú tôi, tức em út trong gia đình lớn, đại bác bắn phát chết ngay nhưng 10 năm mới nắm tay được một lần tự dưng nhớ quê, nhớ anh em mà lần hồi từ Gia Định vìa cho 20 triệu nén bạc. Mẹ tôi giữ nghiến lấy mà xây tường bao mặc bố tôi rát họng bẩu chỉ giồng cây và nuôi cỏ. Thì cái thói nhà quê tiểu nông nó thế, cái đéo gì cũng phải vành vạnh, của riêng mình. Tôi phận con cháu, không dám ho. Rắm còn bẽn lẽn.
Thế đéo nào mà sự nghiệp mồ mả nhà tôi phát ghê thế chứ. Mẹ tôi bao tường đẹp đẽ, đắp rồng phượng phân lân, ối quên lân ly. Hò bọn con cháu góp công giồng hoa tạc bia và chôm chỉa. Là đi ăn cắp đắp vào nhà mình. Linh tinh thôi, tỷ như viên gạch, miếng ván, đôi khi là cục phân bò khô. Đến khổ hố hố!
Ô thế mà thành tấm thành món, nom nguy nga lộng lẫy và có chiều sâu. Bằng chứng là từ ông tam đại cho đến hài nhi quy về đấy hết, tổng kiểm toán nhà nước được 21 bia, văn tự ghi cả Nôm lẫn Hán, quốc ngữ tịnh quên. Bố tôi bảo chỗ hay ho phải Tầu một tý, nho nhe một tý, người ta đỡ khinh. Tôi thì kệ con mẹ hehe.
Hôm qua qua nhà bố vợ ăn cỗ. Ông bảo, tôi với mẹ anh mua hai hố trên Hòa Bình rồi, bảy mươi triệu cả thảy. Lại còn phán, đào sâu chôn chặt nhé, không móc lên. Tôi chối quá bảo sao không cho vào lò, còn lại tý gio đóng bình bỏ ban tôi thờ hoặc giải, bất lắm bỏ chùa. Cụ khệnh khạng, địa táng cho hoành tráng, tao mua hố chôn nằm chứ chả nhằm chôn đứng. Ủ ôi!
Ôi thôi lại lan man rồi. Dạo này tẩm lắm, con hỏi đánh răng chưa lại bảo bố đi ỉa rồi. Rất nhục. Tuổi già nó đến sầm xập như mưa rào ý, chửa ướt mình nhưng hỏng mẹ mất phao câu. Tôi lại giở về chuyện cũ, mồ mả nhà quê đcm ( thôi đi ngủ, say òi...)
Nguồn: Bên nhà lão Fẹt lịt dưng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét