Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

THAM NHŨNG ĐÂY CHỨ ĐÂU?

Cuteo@

Tham nhũng đây chứ đâu?

Theo báo chí, một số sếp móc cống của 4 doanh nghiệp công ích tại TPHCM nhận các mức lương khủng (tới 2,6 tỷ đồng/năm) tạo nên làn sóng phản ứng dữ dội từ phía người lao động, và đang thu hút sự chú ý đặc biệt của dư luận của cả nước.

Là sếp doanh nghiệp, mà làm việc không hiệu quả, quản lí tồi, thất thoát lớn, lương cấp dưới không đủ sống, để mất đoàn kết nội bộ, và tình trạng ngập lụt, mất vệ sinh ở TP HCM vẫn ngày càng trầm trọng, mà sao dám nhận lương khủng? Bạn có thể đi từ châu Phi đến châu Mỹ, liệu có thấy ai nhận mức lương khủng như vậy không? 

Được biết, ở xứ ta, chuyện lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước nhận mức lương cao ngất ngưởng đã từng bị phát hiện, bị công luận lên án nhưng rồi đâu vẫn đóng đấy. Có hai nguyên nhân dẫn đến chuyện này: Thứ nhất, Nhà nước đang “ôm” các doanh nghiệp này và đương nhiên sẽ xảy ra tình trạng “cha chung không ai khóc”, người có quyền sẽ tự xếp lương “khủng” cho mình. Thứ hai là xử lý không nghiêm (chính xác là biết rồi để đấy, không xử lý) nên chuyện lương khủng ở nhiều doanh nghiệp nhà nước vẫn cứ tiếp diễn, bất chấp doanh nghiệp làm ăn lỗ lãi ra làm sao, và đời sống cán bộ công nhân viên như thế nào.

Còn nhớ là trước đây, người đứng đầu Tổng công ty đầu tư và kinh doanh vốn nhà nước (SCIC) lương cao gấp cả chục lần lương Chủ tịch nước đã được phát hiện, và bị đưa ra chất vấn ở Quốc Hội. Nhưng rút cuộc, chuyện đó được kết luận thế nào, có ai bị xử lý kỷ luật không, và bây giờ lương Tổng giám đốc SCIC ra sao thì không rõ. Hoặc trường hợp ông Tổng giám đốc Tập đoàn điện lực Việt Nam (EVN) than thở với báo chí rằng ông thương cán bộ, công nhân ngành điện lương bình quân chỉ hơn 7 triệu đồng/tháng, dư luận cả nước tỏ ra tức giận. Người dân giận vì ngành điện luôn kêu lỗ, nhưng cán bộ, công nhân vẫn hưởng mức lương cao ngất ngưởng. Nhưng thực tế thì lương những công nhân lao động vất vả, nguy hiểm cũng chỉ bằng một nửa con số ông Tổng giám đốc nêu ra. Chỉ các sếp mới hưởng vài chục triệu đồng/tháng. Nhưng rồi vụ việc đó cũng chìm nghỉm. Rõ ràng, ở đây sự minh bạch có vấn đề, những chuyện không bình thường ở cơ quan cấp trung ương còn chưa được xử lý nghiêm chỉnh, thì ở địa phương làm ăn xằng bậy là điều dễ hiểu.

Trở lại vụ lương khủng ở TP HCM, một anh công nhân làm việc cật lực trong cống được 8 triệu/tháng, không có bảo hiểm, nhưng sếp ngày ngày ngồi phòng máy lạnh thì bỏ túi hơn 200 triệu đồng. Dư luận cho rằng đây là việc làm vô luân, và dã man, bởi họ đã bòn rút sức lao động của những công nhân ngụp lặn trong rác thải cống rãnh để mưu sinh.

Nhiều người đã đặt câu hỏi: Nếu vụ việc không bị phanh phui, liệu mấy sếp có chịu trả lại tiền? Câu trả lời đơn giản là chữ "không" tròn chĩnh. Điều đáng lên án và cũng là cảnh báo đối với cơ quan quản lý kinh tế là các sếp này công tác tại các doanh nghiệp nhà nước, sử dụng vốn ngân sách mà lại vin vào cái cớ “có lãi” để hưởng mức lương cao gấp vài chục lần người khác. Ấy là chưa kể “lãi giả, lỗ thật” như thường thấy. Bi hài là ở chỗ, một thành phố quanh năm bị ngập nhưng ông giám đốc công ty thoát nước lại hưởng lương tới 2,6 tỷ đồng. Một sự việc kéo dài hàng năm trời, với những khoản chi khổng lồ như vậy mà vẫn lọt thì quả là một chuyện lạ. Về bản chất, đây là một vụ tham nhũng điển hình cần phải được xử lý nghiêm bất chấp việc họ có đem trả lại tiền hay không.

Đã có một sự so sánh thú vị nhưng chát mặn mà báo chí nêu ra, lương Thủ tướng Chính phủ chưa tới 15 triệu, lương của một Bộ trưởng và Chủ tịch các tỉnh thì còn thấp hơn… và các giáo sư, sau nhiều năm nghiên cứu, cống hiến thì mức lương của họ cũng chỉ khoảng 7 triệu/tháng. Và ngay lương của một kỹ sư cầu đường 14 năm trong nghề như tôi cũng chỉ được hơn 6 triệu đồng/tháng. Vậy thì làm sao chúng ta tìm được người tài cho cơ quan nhà nước? Làm sao chống tham nhũng?

Trong khi cuộc chiến chống tham nhũng dường như đi vào bế tắc, như một cách giải tỏa áp lực từ công luận, một bản báo cáo mang danh "báo cáo khoa học" về đề tài chống tham nhũng được vội vã công bố. Theo đó, tham nhũng được đổ lên đầu mấy tay cảnh sát giao thông, bằng minh chứng số liệu "điều tra xã hội học", rằng cảnh sát giao thông đứng đầu danh sách những người tham nhũng. Vậy là báo chí đã định hướng dư luận và chĩa mũi nhọn vào cảnh sát giao thông, thay vì vào quan chức (nhóm người có khả năng tham nhũng đích thực), điều này về bản chất là cản trở việc điều tra chống tham nhũng. Thực ra, ai cũng biết, một số cảnh sát giao thông có hành vi nhận tiền bẩn của người vi phạm luật giao thông (người nhận đã xấu, nhưng người chủ động đưa còn xấu hơn), nhưng so với tham nhũng của quan chức thì đồng tiền mà họ nhận chả thấm vào đâu. Thử tưởng tượng, tham nhũng tiền mặt đã là kinh khủng, nhưng tham nhũng quyền lực, tham nhũng bằng chính sách (liên quan đến nhóm lợi ích và lợi ích nhóm) thì thiệt hại cho dân cho nước sẽ như thế nào?

Chúng ta kêu gọi chống tham nhũng, nhưng lại kêu khó trong khâu phát hiện và xử lý. Tôi lại nghĩ khác, vấn đề chỉ là quyết tâm mà thôi. Để mở đầu cho cuộc chiến chống tham nhũng, có lẽ sẽ là việc xử lý các quan chức móc cống nêu trên.

Chúng ta hãy chờ xem!

KẺ TRỐN CHẠY SỰ ỒN ÀO THÀNH THỊ

Autocarvietnam - NTV77 năm nào cũng đi ít nhất một lần tour bụi, đi cho thỏa cơn đam mê rong ruổi bụi đường. Đôi khi mơ ước của tôi chỉ là vậy, đơn giản, nhẹ nhàng... 

< Lũng Cú.

Ngồi trên thảo nguyên bát ngát, dưới ánh nắng cháy rực, nhìn ngắm đàn bò đang gặm cỏ. Chỉ có Mộc Châu mới có những hình ảnh đấy, cũng có thể là Ninh Thuận hay Bình Thuận. Cái mơ ước nhỏ nhoi nhưng xa vời! Đã 5 năm trôi qua từ cái thời lang thang 28 ngày cùng trời cuối đất, vạ vật ngủ gật trên đường về Mộc Châu sau một đêm hàn huyên chút men với một anh chàng người Thái mới quen biết từ chiều hôm trước đó.

< Chợ phiên Bắc Hà.

Lan man về những ký ức, chỉ mới tuần rồi thôi, tôi lại thấy cảnh ráng chiều trên đồng cỏ cùng với đàn trâu nhẩn nha, với những người Tày, Nùng đang nghỉ ngơi sau buổi đồng áng, một vài cậu bé lưng trần tắm cho chú trâu ngâm mình dưới dòng suối cạn. Tất cả cảnh sắc thật yên bình và tuyệt đẹp.

Cái lộ trình lang thang Lào Cai - Hoàng Su Phì - Phó Bảng không làm cho tôi nao núng, mà chỉ muốn nhanh chóng thu xếp công việc hiện tại cho sớm để mà thực hiện chuyến đi vắt vẻo qua các cửa khẩu phía bắc.

Cứ mỗi 6 tháng là tôi lại nghĩ mình phải đi, phải thoát ra khỏi cái thành phố đầy ắp bụi và tiếng ồn này. Đi đâu và đi bằng gì đối với tôi không là vấn đề, vì những dự định đã được lên kế hoạch trước vài năm, cứ thế là đi thôi. Tuy nhiên, chiếc xe Honda CD125 già cỗi của tôi đã lê lết quá nhiều trong năm qua, nó sứt mẻ và rệu rã, mà với những chuyến đi thế này, xe phải được chuẩn bị khá kỹ, mọi hỏng hóc trên đường cần được loại bỏ. Trong lúc này, tôi hầu như không có thời gian chăm nó và có lẽ phải để nó lại Sài Gòn.

< Chợ trâu Bắc Hà.

Nhưng rồi câu chuyện về một người bạn già bị tai nạn trên đường lang thang tour khiến tôi phải suy nghĩ lại. Sức lực lang thang đến cùng trời cuối đất không có là bao, sức lực đủ để lang thang cùng chiếc CD thật ra ngắn lắm. Rồi sẽ có ngày mình già đi, không còn đủ sức để điều khiển chiếc xe nữa, lúc đó có lẽ sẽ thật tiếc nuối. Quyết định xoay chuyển, xe được gửi trước lên tàu đi thẳng từ Tp. Hồ Chí Minh ra Hà Nội, trung chuyển lên Lào Cai nằm đó chờ.

Lào Cai mưa dầm

Lào Cai đón tôi với cơn mưa cứ rả rích mãi, trời ẩm ướt se lạnh, bụng đói cồn cào. Dạo quanh một vòng phố, mắt láo liên y như con nghiện xem có hàng bánh cuốn nóng nào ở gần đây không? Nhớ lại năm ngoái, tôi ăn món đấy suốt cả chuyến đi cũng tại miền này, có lẽ số trời đã định, bánh cuốn Lào Cai như một cái duyên cứ thỉnh thoảng nó lại lờn vờn trong đầu thúc giục những chuyến đi trong tôi. Vừa ngồi thưởng thức, vừa quan sát cô hàng bánh mải mê múc bột đổ cho kịp lên miệng cái nồi bốc hơi nước nghi ngút.

< Dừng chân qua thị trấn Bắc Hà.

Đường lên Bắc Hà mưa rơi lạnh lẽo, lúa xanh vàng mờ khuất sau mây mù, những dốc cùng đèo quanh co uốn lượn, gió mưa táp mặt dễ chùng tay lái. Cái cảm giác ấy có khi nào quên được, vừa về lại phố, chân lại muốn đi nữa, chỉ tiếc trời cứ mưa mãi nên không chụp lại được hình nào tại đoạn đường này. Bắc Hà có chợ trâu, chuyến đi này đúng vào chủ nhật, nên tôi được chứng kiến phiên chợ họp rất đông vui.

Tính tôi rất hay kiếm đồ ăn lạ, nhưng phía Bắc, nhất là khu vực miền núi, đồ ăn vặt cực hiếm, cả chợ có mấy chục gian hàng đồ ăn nhưng chỉ bán độc một món phở heo. Thật ra nói vậy cũng quá đáng, cũng có thắng cố và một loại bánh gì đó giống bánh rán miền xuôi. Thắng cố thì chả dám thử rồi, còn cái bánh vàng rộm giống bánh rán thì lại quên khuấy đi mất. Định bụng chụp hình chảo thắng cố, đi dạo loanh quanh chụp thêm vài tấm nữa rồi quay lại mua ăn thử, thế mà quên, tiếc!

< Chảo thắng cố.
Năm nay hàng bánh cuốn Lào Cai quen thuộc, tuy không được nên thơ như hàng bánh trong chợ Sapa, không có khói mờ cũng như những bờ tường ám khói, nhưng bánh thì vẫn mỏng nhẹ, vẫn ăn kèm với rau thơm, thịt nướng cùng bát nước chấm pha vừa miệng.

Họp chợ miền núi cứ như ta đi siêu thị chủ nhật vậy. Đi chợ, ăn uống, mua sắm. Người thì mua con trâu, con bò, kẻ mua con chó, con gà, không mua gì thì cũng phải làm ít trái cây hay cây chổi quét nhà. Đàn ông thì chỉ cần bình rượu, kẻ mua người bán tấp nập. Chợ Bắc Hà khá to, phía dưới bán đồ lặt vặt trái cây, hàng quán ăn uống, phía sau và trên cao là nơi bán trâu bò heo gà, cả chó nữa. Các cô bé dân tộc ngồi vắt vẻo ăn hàng chờ mẹ mua bán xong.

< Chổi làm từ cây dổi.

Chổi vùng Bắc Hà nhìn khá hay. Nó được bện từ cây dổi trông chắc chắn lắm, thấy ai cũng mua một cây, cầm trên tay hay cho vào gùi. Chợ phiên vùng cao thật nhộn nhịp và đầy màu sắc. Người ta đi chợ cực kỳ thoải mái, có khi cả gia đình, họ hàng cùng rủ nhau xuống chợ, cứ như đó là một cách thư giãn cuối tuần vậy.

Chuyện ăn uống tại vùng cao là cả một vấn đề, ở đâu cũng chỉ cơm phở. Ngày xưa đi Tây Bắc sao thích thế, dừng chân là có quán, vào là có cá suối ăn ngay, cái món cá suối ăn hay lắm, thơm ngon đáo để. Vậy mà đã 5 năm rồi, tôi không được ăn, lần này đi Hoàng Su Phì cũng vậy, loanh quanh chỉ có cơm với phở, nhìn biển hiệu đã phát ngán. Cả ngày phi như ngựa ngoài đường, tối về chỉ thèm được bữa cơm tươm tất làm tí rượu gạo - “thế là nhất”!

< Phó Bảng nhìn từ xa.

Mà năm nay trời đất cũng không thuận, cứ ra đường là trời mưa, trời thâm xì, đất nhão nhoẹt, hình chụp lúa cứ xin xỉn màu. Điều thích nhất khi đi từ Bắc Hà lên Hà Giang là được băng qua rất nhiều ngọn đèo quanh co lớn nhỏ khác nhau, cứ như tất cả đèo ở Việt Nam đều tập trung hết về vùng này vậy.

Năm nay mưa nhiều, đường trơn kinh khủng, đi nhanh hay chậm gì cũng té trượt, xe cứ trôi ào ào xuống. Cả chuyến đi rất cẩn thận nhưng cũng té một lần, số mình không biết sao toàn bị té những lúc đi chậm.

Có lẽ nói về chợ phiên thì góc hình nào cũng đẹp, tôi rất muốn chộp được hình ảnh một người dân tộc say mèm nằm bên đường sau khi đã uống những bát rượu thơm nồng nhưng không được, có lẽ hẳn còn sớm quá. Cái thú vui uống rượu trong các chợ phiên của người dân tộc là: “Say cho thời gian ngắn lại, cho đường về bản bớt ngoằn ngoèo, cho cái rét trốn sâu vào núi, cho môi em đậm men lúa mới”.

Thị trấn nhỏ bé

< Thị trấn Hoàng Su Phì.

Vinh Quang (huyện Hoàng Su Phì, tỉnh Hà Giang) là một thị trấn khá nhỏ, lèo tèo dăm ba khách sạn, hàng quán cũng không nhiều lắm. Đặt chân đến nơi vừa lúc nhá nhem tối, chỉ đủ thời gian kiếm khách sạn rồi đi ăn. Khách sạn tôi ở có khá nhiều đồ dùng bằng gỗ, tuy nhiên đa phần đều bị mối ăn. Nằm trong phòng mối ăn mấy cánh cửa nghe rào rào, sợ lắm! Sợ cái giường mình đang ngủ có thể sập lúc nào không biết.

Quán thịt chó ngay ngã ba gần cái cầu giữa thị trấn ăn dở quá, thịt khô khốc! Có lẽ vì thời tiết mưa lạnh. Phố xá tuy không đẹp nhưng có con suối chạy giữa phố. Buổi sáng, được ngồi nhâm nhi ly cà phê giữa khung cảnh phía trên núi có mây mù lững lờ bay, phía dưới lại có suối chảy rì rào, cộng thêm một chút se lạnh của khí trời thật không còn gì bằng. Cái thị trấn huyện lỵ Hoàng Su Phì nó thế đấy.

Buổi sáng ngủ dậy, trời mưa rả rích, lười ơi là lười, lang thang ăn tí bánh cuốn (lại bánh cuốn), chụp hình, rồi về chuẩn bị đồ. Lần nào đi cũng là sự trốn chạy cuộc sống xô bồ, trốn chạy tâm hồn. Đi lặng lẽ giữa núi rừng, để cho cơn mưa gột rửa tâm hồn.

Đứng giữa dốc Bắc Sum lên Quản Bạ, nơi mà một năm trước tôi đã từng ngất ngây trước vẻ hùng vĩ của nó, bây giờ nhìn lại thấy cũng bình thường. Có lẽ chỉ còn cách đi sâu vào núi, nơi những con người đang sống, cần cù nơi nương rẫy, ở nơi đó, núi rừng là nhà, đèo cao trở thành con dốc nhỏ.

Phó Bảng yên tĩnh

Bỏ lại sau lưng sự kỳ vĩ của Tam Sơn (Quản Bạ - Hà Giang), tôi chui vào Phó Bảng đi kiếm cái khác biệt của cuộc sống. Đây là nơi bắt đầu xuất hiện sự thiếu thốn ở vùng biên. Muốn ăn cơm phải gõ cửa, phải ngồi chờ chủ nhà đi nấu món ăn, mất thời gian nhưng cho cảm giác ấm cúng đến kỳ lạ.

< Thị trấn Phó Bảng.

Phó Bảng, thị trấn ngủ quên, thị trấn nhỏ yên tĩnh một cách lạ lùng. Buổi sáng thức giấc người nhẹ nhõm, khí hậu trong lành, tôi định ra ngoài phải thư thả đi dạo, nhưng nhìn mưa phùn đang rơi, cái lười lại trỗi dậy. Với lý do chạy loanh quanh cho dễ chịu, tôi lại lôi con CD già ra hành hạ. Cả cái thị trấn này chỉ có hai hàng ăn sáng, vẫn là cơm phở và bánh cuốn.

Buổi sáng trời mưa se se lạnh, lưng dựa ghế kêu ly cà phê, vừa uống vừa nhìn, vừa chụp ảnh, thật là sung sướng. Nhìn quanh, có rất nhiều ngôi nhà trình tường của người dân tộc Hán bằng đất được nện rất dày, giúp chống chọi với cái giá rét của phương Bắc, phía trong tường có lõi tre, trong nhà lại căng những miếng vải làm trần. Trên tường đối diện cửa ra vào có dán những câu chữ Hán, nội dung dường như nói về chủ nhà là ai đó.

< Sủng Là.

Lang thang một lúc, tôi bất ngờ khám phá ra một cái xóm người Mông nằm gần cái thị trấn nhỏ bé đầy người Hán này. Cái xóm không nhỏ cũng không lớn, nhưng nó lại có đầy đủ những gì mà trong trí tưởng tượng của tôi từng nghĩ về. Xóm có đường đất uốn lượn, có cái ao giữa xóm để mọi người có thể giặt giũ, bên hông mỗi nhà có chuồng nuôi bò, trẻ con tung tăng cười đùa, một nét đẹp bình dị.

Sủng Là, một địa danh quen thuộc trên đường đi từ Phó Bảng sang thị trấn Đồng Văn, ở đó có những cánh đồng hoa tam giác mạch, tôi đã từng đi qua nhưng không phát hiện ra điều bí ẩn đó.

Năm ngoái, tôi đã bỏ qua Lũng Cú để đi về Mèo Vạc, ngắm nhìn Mã Pí Lèng với dòng sông Nho Quế. Năm nay Lũng Cú là điểm tôi chọn để đi, thật nực cười là tôi đã không đủ sức để leo lên nó, cũng như chụp hình cột cờ Lũng Cú. Đường vào Lũng Cú lúc nào cũng đẹp, quanh co uốn lượn, núi trùng điệp. Sông Nho Quế vẫn chảy như bao năm, Mã Pí Lèng vẫn vậy. Năm ngoái tôi đứng đây, ngất ngây, cái cảm giác ấy bây giờ không có được, nhưng vẫn âm ỉ, vẫn hùng vĩ, vẫn ám ảnh tôi nhiều.

Tôi yêu đất nước, điều này nếu nói bình thường nghe có vẻ nực cười. Nhưng với tôi, cái đất nước trải qua vô vàn các cuộc chiến tranh này mang trong mình những bí ẩn lạ lùng. Ở đó có những rặng núi trùng điệp mây che phủ. Nhưng dưới những tầng mây ấy, có rất nhiều điều bất ngờ luôn chào đón.

…. và tôi sẽ lại đi nữa.

Theo Quốc Huy - Autocarvietnam.vn
Du lịch, GO!

TÌNH YÊU VÀ TUỔI TÁC

Hãy tận hưởng tất cả những ngày tháng của cuộc đời.
Jonathan Swift

Tuổi tác không hề ảnh hưởng tới tình yêu. Già đi – đó chỉ là một trạng thái của thể xác và suy nghĩ. Ta bắt đầu có tuổi khi ta không còn lý tưởng, không còn khả năng thưởng thức niềm vui, mất đi hy vọng và niềm tin vào những phép nhiệm màu.

Tuổi già sẽ đến khi ta ngừng những đam mê với cuộc đời, không còn hào hứng với

Tình yêu và tuổi tác

những điều mới mẻ, những thách thức, những mộng mơ… Chỉ cần chúng ta cùng hòa mình vào sự phong phú của thế giới xung quanh, lắng nghe tiếng cười giòn giã mang giai điệu của tình yêu và tiếp tục tin vào chính mình, thì tuổi già không còn là điều quan trọng.

Tình yêu là một suối nguồn tươi trẻ của cuộc sống. Miễn là ta yêu và được yêu, ta sẽ trẻ mãi. Cái chết chỉ là giai đoạn cuối cùng trong quá trình phát triển của một đời người. Hãy luôn nhớ rằng chúng ta chỉ là những vị khách trọ trên cuộc sống trần gian này, vậy thì có gì hối tiếc khi ta đã đi đến đích? Dù cuộc đời của chúng ta dài đến thế nào đi chăng nữa cũng trở thành vô nghĩa nếu ta không biết thưởng thức từng ngày và chưa hề nếm được vị ngọt tình yêu.

GIẬT MÌNH

Những câu văn khiến người lớn giật mình

"Ông nội em có hai cái râu vểnh lên", "con gà mái nhà em có mào đỏ chót", "mùa hè em thường ngồi hóng mát dưới gốc cây cà chua"... là những câu văn của trẻ khiến phụ huynh lo lắng. 

Chị Minh ở Đống Đa (Hà Nội) bất ngờ khi con trai học tiểu học thủ thỉ: "Đọc lại 8 bài văn con làm từ đầu năm đến giờ thấy hoang mang quá mẹ ạ". Rồi cậu kể, cô giáo yêu cầu cả lớp viết tập làm văn theo gợi ý cô cho sẵn nên khi làm bài văn tả bác sĩ, cậu dùng câu kết luận "Em mơ ước sau này lớn lên em là bác sĩ". Khi làm văn tả người nghệ sĩ, cũng kết "Em mơ ước sau này làm nhạc sĩ", và khi tả bác công nhân, cậu lại viết: "Em ước mơ lớn lên em làm công nhân".

"Con tả thầy giáo, ca sĩ, rồi kỹ sư... cũng phải lặp lại câu ước mơ lớn lên em làm nghề như họ. Thế sau này con làm gì, mẹ nhỉ?", cậu bé đặt câu hỏi.

Chị Minh vội xem lại tập văn con làm. "Đọc văn của con mình phì cười, phần mở đầu và thân bài, con trai có nhiều sáng tạo. Riêng cái kết thì đúng là 8 bài như một. Cái sự máy móc vớ vẩn đó làm hỏng cả ước mơ của con mình, phải rút kinh nghiệm thôi", chị Minh nói và cho hay lâu nay nhìn bảng điểm, bài văn nào con trai cũng được 8, 9, thậm chí 10 nên chị vẫn yên tâm. 

Còn chị Hoài (Cầu Giấy, Hà Nội) kể, sau một lần hướng dẫn con làm bài tập về nhà, hôm sau bé mếu máo trách "vì mẹ dạy mà bài tập làm văn của con chỉ được cô cho 5 điểm". Kể từ đó, bé tự học thuộc văn trong sách tham khảo hoặc dàn bài mà cô cho, không nhờ mẹ hướng dẫn nữa vì sợ "không đúng ý cô".

Có lần, bé ghép nhầm cấu trúc cô hướng dẫn, viết "con gà mái nhà em có cái mào đỏ chót" khiến cả nhà phì cười. Lúc tả con mèo, bé nghe lời cô học theo văn mẫu, viết rất hay. Nhưng khi đề bài yêu cầu tả ông nội, bé lại lấy cấu trúc của bài trước ra tham khảo và viết "ông em có hai cái râu vểnh lên". 

Tả cây cối thì bé phải tả đầy đủ bộ phận theo lời cô dặn. Thế mới có bài tả cây cà chua: "Trong vườn nhà em có rất nhiều loại cây nhưng em thích nhất là cây cà chua. Gốc cây to, rễ cây mọc thành từng chùm, thân cây sum suê cành lá. Mùa hè em thường ngồi hóng mát dưới bóng cây", chị Hoài kể và cho biết phải mất rất nhiều thời gian để giải thích cho con hiểu, nhưng bé vẫn giữ lập trường "học theo văn mẫu và lời cô dặn".

Có những bé sau khi bị điểm kém do bố mẹ hướng dẫn tập làm văn đã nhất quyết học theo văn mẫu và nghe lời cô. Ảnh minh họa: Hoàng Thùy. 

Bạn đọc Mỹ Tiên kể, mới đây chị về thăm nhà, kiểm tra vở của em trai đang học lớp 5. Khi xem đến vở tập làm văn thì chị giật mình. Như bài yêu cầu tả con vật nhà em nuôi, do nhà chị không nuôi con vật gì nên em trai đã viết mở bài: "Nhà em có một con chó của nhà dì Thúy". 

Thân bài cậu bé mô tả: "Con chó có mắt đen như hạt nhãn, mũi to bằng mũi của em, còn mõm thì to như mõm cá sấu. Nó chỉ ăn thịt và xương. Khi có người lạ vào nhà nó sủa gâu gâu, nếu người ta chửi nó sẽ quay đít bỏ đi". Cuối cùng cậu kết luận: "Em xin hứa sẽ học thật giỏi để không phụ lòng ba mẹ đã thương con chó". 

Mỹ Tiên cười đến chảy nước mắt vì trong tất cả bài văn của em đều có câu kết "Em xin hứa sẽ học thật giỏi để không phụ lòng ba mẹ". Ngay cả khi tả cây cổ thụ, cậu bé cũng viết: "Nhà em vừa mới có một cây cổ thụ, cây to bằng con lươn. Rồi kết lại cũng hứa sẽ học thật giỏi để không phụ lòng ba mẹ đã ngồi dưới gốc cây". 

"Ở trường cô giáo dạy em mình học thuộc các bài văn mẫu của cô, cho nên khi em làm bài, lúc nhớ lúc không, đành lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia. Mình cảm thấy nản cho cách dạy văn và học văn của thầy cô giáo và các em học sinh bây giờ", Mỹ Tiên nói.

Bên cạnh những "sản phẩm học thuộc", có những bé lại viết văn rất ngô nghê. Nguyên là giáo viên dạy văn cấp 3 nhưng chị Linh tự nhận không thể dạy được con làm văn. Chị cho biết, bé My con gái chị đang học lớp 4 tại một trường tiểu học ở quận Cầu Giấy, bé viết chữ xấu, ngại học văn và tư duy nặng về tính toán. Có những bài văn của con chị đọc xong chỉ biết bò lăn ra cười.

Với đề bài tả con mèo, bé viết: "Nhà em có con mèo lười, không biết bắt chuột, đi chơi về thì lem luốc, lại kén ăn nên cả nhà đều ghét. Bà em còn dọa làm thịt quách con mèo ấy đi". Bé kết luận rất thật thà: "Em rất ghét con mèo ấy".

Khi cô giáo yêu cầu viết về giấc mơ với ba điều ước, bé đã viết bài văn hai trang giấy và ước tới 20 lần. Điều đầu tiên cô bé đã ước "có thật nhiều điều ước". Bé viết: "Điều ước đầu tiên của em là những người cùng hoàn cảnh với em không khổ nữa. Điều ước thứ hai là tất cả những người xấu tính, độc ác không có mặt trên đời. Điều ước thứ ba là bà ngoại em sống lại và thọ đến 10 tuổi". 

"Do điều ước thứ nhất của em là có thật nhiều điều ước nên điều ước thứ tư của em là những người nghèo trở nên giàu có. Điều ước thứ năm của em là trên thế giới này sẽ không có bệnh nào nữa. Điều ước thứ sáu của em là đất nước Việt Nam sẽ rộng thêm, đông người thêm".

Cuối bài, bé tiếp tục viết rất thật: "Điều ước thứ hai mươi mốt của em vừa định ước thì em đã bị gọi dậy. Em vừa thấy vui vừa thấy tiếc. Tối nay em phải mơ tiếp mới được. Chắc chắn là em phải mơ tiếp mới được".

Hoàng Thùy/ Vnexpress

KHI LÒNG TỐT BỊ LỢI DỤNG

Mẹ lấy tiền ủng hộ mua iPad: Công an hỏi thăm

"Mấy hôm trước có mấy anh công an và người của phường xuống tổ nói, nếu thấy chị Thắm về thì báo cáo để xuống làm rõ sự việc"- tổ trưởng tổ dân phố nơi bà mẹ bị tố dùng tiền ủng hộ con mua iPad kể.

Lòng tốt của chúng tôi bị lợi dụng!

Gần đây, bà mẹ tên là Nguyễn Trần Hoài Thắm (SN 1989, địa chỉ K319/18 Trưng Nữ Vương, tổ 55, phường Hòa Thuận Đông, Quận Hải Châu, TP. Đà Nẵng) có con tên Hồ Nam (tức bé Coca) bị bệnh tim- đã lợi dụng tình thương của cộng đồng, lấy tiền ủng hộ chữa bệnh mua iPad, iPhone- bị tố giác.

Sáng 30.8, chúng tôi đã đi tìm hiểu thực hư sự việc và nhiều uẩn khúc trong vụ việc này dần được hé lộ. Chị L.T.P.Tr - Hội phụ nữ tổ 55 (phường Hòa Thuận Đông, Quận Hải Châu, TP. Đà Nẵng) cho biết: “Lòng tốt của chúng tôi đã bị đặt nhầm chỗ. Chúng tôi chỉ quan tâm đến tình trạng của bé Coca, nhưng không ngờ tình thương, sự chia sẻ ấy bị lợi dụng để làm việc bất minh”.

Rồi chị Tr kể: “Thật sự hàng xóm cũng không thích chị Thắm và bà Mai vì lối sống của gia đình này cũng như cách ứng xử với bà con chòm xóm. Nhưng nghĩ về bé Coca nên khi nghe thông tin bé Coca bị bệnh, cả xóm đã đến thăm hỏi, động viên và quyên góp, ủng hộ. Thậm chí, bà con còn hướng dẫn làm đơn để xin ủng hộ chữa bệnh cho Coca. Chính tôi là người đi vận động, gom tiền cho Thắm chữa bệnh cho bé Coca, nhưng không ngờ sự việc lại được gia đình họ tính toán, sắp xếp đến như vậy”.

Anh Lê Phúc- tổ trưởng tổ dân phố 55- cho biết: "Thắm có mẹ là bà Nguyễn Thị Mai, sống chung với bà ngoại là bà Trần Thị Lợi, trú K319/18 Trưng Nữ Vương. Bà Lợi năm nay khoảng 80 tuổi, thuộc diện người già, nghèo, neo đơn được sự hỗ trợ của địa phương. Còn hai mẹ con chị Thắm, bà Mai thì không thuộc diện chính sách này.

Tôi rất buồn khi mẹ con Thắm mượn danh nghèo của bà Lợi để kêu gọi từ thiện. Tôi rất bất ngờ trước sự việc cũng như cách hành xử của chị Thắm đối với số tiền từ thiện mà cộng đồng dành cho con mình. Không ai lại đi làm chuyện như vậy”.

“Tôi còn nhớ là khi ấy, chị Thắm đi cùng với một số người nào đó gọi là bên quỹ từ thiện hỗ trợ cho bé Coca phẫu thuật tim. Họ đến gặp tôi cùng chị bên hội phụ nữ tổ dân phố và một tờ giấy viết tay đề nghị xác nhận tình trạng để có thể thực hiện thủ tục hỗ trợ cho bé Coca phẫu thuật ngay.

Thấy việc cần làm cho bé Coca nên tôi và chị tổ trưởng hội phụ nữ đã xác nhận cho Thắm về tình trạng kinh tế của Thắm cũng như bệnh tật của bé Coca để Thắm có tiền chữa bệnh sớm cho con. Ấy vậy mà từ khi xác nhận được giấy thì chị Thắm cũng bặt tăm, không thấy về lại địa phương. Rồi sau đó, số tiền ủng hộ thế nào, sử dụng ra sao thì gần đây tôi mới biết”- anh Phúc chia sẻ.

Chị Bùi Thị Phương Dung (khu chung cư 1C, Phong Bắc, quận Cẩm Lệ, Đà Nẵng)- một trong những người ủng hộ cho bé Coca- bức xúc: “Em là một trong số nhiều bà mẹ ủng hộ cho bé Coca phẫu thuật tim và em thật sự phẫn nộ khi biết việc chị Thắm sử dụng số tiền thiện nguyện cho bé Coca không đúng mục đích. Việc ủng hộ là tùy tâm, nhưng đó là tấm lòng. Có ít thì ủng hộ ít, nhiều thì ủng hộ nhiều. Vì cũng là người mẹ nuôi con nhỏ nên em hiểu được nổi khổ khi có con bị bạo bệnh”.

“Nhưng nếu em là người không ủng hộ đi nữa, em cũng sẽ làm cho sáng tỏ mọi việc chứ không thể để như thế này, vì còn nhiều trường hợp nữa cần sự giúp đỡ, chung tay của cộng đồng. Nếu vì chuyện này mà cộng đồng quay lưng thì các cháu nhỏ sẽ ra sao. Anh nghĩ như thế nào khi lòng yêu thương và sự chia sẻ của mọi người bị phản bội"- chị Dung nói.

Căn hộ 608, khu 1C chung cư Phong Bắc, quận Cẩm Lệ được chị Dung xác định là nơi bà Mai và mẹ con Thắm ở sau khi sự việc bị phát lộ.
Cơ quan chức năng hỏi thăm

Anh Lê Phúc- tổ trưởng tổ dân phố 55- cho biết: “Tôi cũng mới nghe lùm xùm về vụ việc này. Việc kêu gọi từ thiện cho bé Coca thì không có gì. Nhưng chuyện sử dụng số tiền từ thiện không đúng mục đích thì cần phải lên án, phải làm rõ. Mấy hôm trước có mấy anh công an và người của phường xuống tổ, nói nếu thấy chị Thắm về thì báo cáo để xuống làm rõ sự việc. Còn đầu đuôi thế nào thì mọi người trong tổ ai cũng biết”.

“Em nhận tin báo của chị Phạm Huyền (ở Hải Phòng), một bà mẹ trong nhóm cho biết về hành vi này của Thắm. Nghi ngờ chưa được giải tỏa thì bất ngờ một lần cách đây khoảng 1 tháng, em biết Thắm và bà Mai sống tại căn hộ 608, khu 1C chung cư Phong Bắc (quận Cẩm Lệ, Đà Nẵng) đứng tên bà Nguyễn Thị Tuyết Nga. Biết không thể giấu, bà Mai chủ động mời em lên căn hộ 608 để nói chuyện thì bất ngờ gặp Thắm đang ở trong căn hộ này'' - chị Dung chia sẻ.

''Mọi người cũng không mong lấy lại số tiền, vì dù sao cũng cho rồi và mục đích là cứu được bé Coca. Nhưng chuyện dùng số tiền để mua điện thoại, máy tính bảng thì thật không thể chấp nhận được. Em mong cơ quan chức năng sớm vào cuộc để làm rõ và mang lại niềm tin cho cộng đồng, cho các bà mẹ”- chị Dung bức xúc.

Nói về gia đình của Thắm, chị Tr cho biết: “Chuyện xảy ra từ mấy tháng trước, khi gia đình chị Thắm đang ở yên lành tại nhà bà Lợi thì tự dưng hai mẹ con bà Mai và chị Thắm chia ra. Hai vợ chồng Thắm bồng con bỏ đi đâu không rõ, được vài ngày sau thì Thắm một mình bồng con về, tiếp đó bất ngờ nghe thông tin bé Coca bị bệnh tim. Rồi sự việc diễn ra cho đến nay”.

Về gia đình của Thắm, chị Tr cho biết thêm: “Trước khi làm vợ anh Hồ Bình, nghe nói anh ta đang làm tiếp thị càphê và bán càphê ở Hòa Khánh (quận Liên Chiểu, Đà Nẵng), thì Thắm đã từng có chồng tên Công. Nhưng đám cưới với nhau được 3 tháng thì Thắm và Công ly dị. Bà con chòm xóm chưa hết sửng sốt vì đám cưới này thì nhận tiếp thiếp mời đám cưới của Thắm với anh Bình. Rồi mới đây, qua lời bà Mai thì được biết Thắm và Bình cũng sắp ly dị, nhưng do Coca bị bệnh nên chưa tiến hành các thủ tục tiếp theo.

Ấy vậy mà mới đây, cả xóm lại nghe thông tin Thắm đang sống cùng người chồng cũ tên là Công ở ngoài Huế để chăm cho bé Coca. Thật không hiểu được.

“Còn chuyện có tranh chấp căn nhà K319/18 Trưng Nữ Vương thì tôi không nghe gì. Vì tôi sống ở đây lâu rồi tôi biết, căn nhà là của bà Lợi (mẹ bà Mai), bà Lợi chỉ sống một mình và mẹ con bà Mai chỉ ở nhờ mà thôi. Đến chuyện chăm sóc bà Lợi cũng không được bà Mai và con Na (tên ở nhà của Thắm-PV) lo lắng tử tế thì cớ gì tranh chấp.

Tôi không hiểu được, một bà mẹ sao lại lấy chuyện đau ốm, bệnh tật của con ra để xin cưu mang rồi đi làm chuyện bất minh như vậy. Sau khi thông tin bị phát lộ thì mẹ con Thắm và bà Mai đã chuyển đi, từ đấy không thấy về nhà bà Lợi nữa. Và bà Lợi cũng không ở đây mà đi đâu cũng không rõ. Cơ quan chức năng cần sớm vào cuộc để điều tra làm rõ vì còn nhiều đứa trẻ nữa chứ không phải chỉ mỗi bé Coca”- chị Tr cho biết thêm.

Nói về gia đình bà Nguyễn Thị Mai (con bà Lợi và là mẹ của Thắm), anh Phúc cho biết thêm: “Gia đình ấy sống rất khép kín, ít quan hệ với hàng xóm, thậm chí có thái độ xem thường tổ dân phố vì nghe nói đâu có quan hệ gì đó rộng lắm.

Còn Thắm thì mới 24 tuổi, nhưng có tới 2 đời chồng. Đời chồng trước người Nghệ An, cưới nhau được 2-3 tháng gì đó thì bỏ nhau. Tiếp đến lấy anh Bình rồi có bé Coca. Nhưng nghe đâu cũng chỉ được vài tháng rồi lại ly dị. Nay tôi cũng không biết đang ở đâu. Nghe nói đang ở chung cư trên quận Cẩm Lệ, nhưng không rõ lắm”.

Theo VTC News

BÁO HOÀN CẦU VU CÁO VIỆT NAM MUA TÀU SIGMA ĐỂ "CHIẾM ĐẢO" CỦA TRUNG QUỐC

Soha.vn - Báo Hoàn Cầu dùng những lời lẽ xuyên tạc và vu cáo để bình luận về tàu SIGMA và một số vũ khí Việt Nam mới ký hợp đồng nhập khẩu.

Bài báo cho biết, phía Nga đã xác nhận ký hợp đồng cung cấp cho Việt Nam 12 chiếc máy bay Su-30MK2. Và đáng chú ý hơn cả là bản hợp đồng của Hà Lan bán 2 tàu hộ vệ tàng hình SIGMA cho Việt Nam chuẩn bị được ký kết.

Vẫn sử dụng những lập luận vô căn cứ quen thuộc, Hoàn Cầu cho rằng những bản hợp đồng quân sự gần đây của Việt Nam với châu Âu là đáng lo ngại. Bài báo trắng trợn vu cáo rằng những hành động này thể hiện rõ "tham vọng chiếm biển đảo của Trung Quốc" và sự có mặt của tàu hộ vệ SIGMA sẽ gây nên áp lực lớn với lực lượng trên biển của Trung Quốc.

Hoàn Cầu đánh giá tàu hộ vệ SIGMA của Hải quân Việt Nam sẽ gây áp lực lớn với lực lượng trên biển của Trung Quốc (Ảnh minh họa)
Hoàn Cầu cho rằng SIGMA là chiếc "siêu hộ vệ hạm tàng hình". Loại tàu này nếu kết hợp với nhóm tàu hộ vệ mới cùng tàu ngầm và máy bay tiêm kích sẽ trở thành tam giác chiến thuật du kích hữu hiệu. Bài báo cũng cho biết ở Đông Nam Á, hiện có Indonesia cũng sở hữu 3 tàu SIGMA 9113 cũng với mục đích mà theo như tác giả bài báo lu loa là "lấn chiếm biển của Trung Quốc" .

Hoàn Cầu nhận định tàu SIGMA nếu kết hợp với tàu ngầm và máy bay tiêm kích sẽ trở thành tam giác chiến thuật du kích hiện đại.
Theo thông tin bịa đặt mà bài báo này đưa ra thì việc Việt Nam ký kết hợp đồng nhập khẩu vũ khí với các nước Tây Âu thể hiện rằng tốc độ sản xuất của Nga không đủ đáp ứng nhu cầu hiện tại của Việt Nam là "trấn giữ những đảo mà Việt Nam đang thực sự khống chế".

Bài báo kết luận rằng tuy những cải tiến gần đây của Hải quân Việt Nam là đáng để Trung Quốc phải lo ngại, nhưng xét tổng thể "vẫn còn kém xa Trung Quốc". Cuối bài, cũng vẫn là cách viết đổi trắng thay đen, xuyên tạc sự thật, Hoàn Cầu không quên liệt kê các đảo thuộc hai quần đảoTrường Sa, Hoàng Sa và tự nhận xằng đó là lãnh thổ của Trung Quốc.

Trên thực tế, Trường Sa và Hoàng Sa thuộc chủ quyền không thể tranh cãi của Việt Nam. Việt Nam cũng đã nhiều lần khẳng định quan điểm mua sắm vũ khí, trang thiết bị quân sự là để phòng thủ, bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ chủ quyền hợp pháp và thiêng liêng. Đây là việc làm hoàn toàn bình thường, không nhằm vào bất cứ quốc gia nào, cũng không nhằm mục đích chạy đua vũ trang. Việc ký kết hợp đồng mua sắm vũ khí với Tây Âu, mà cụ thể ở đây là tàu SIGMA của Hà Lan là thành công của đường lối đối ngoại độc lập, tự chủ, đa phương hóa của Việt Nam.

Tác giả bài báo trên Hoàn Cầu đã cố tình suy diễn, đưa ra các thông tin và bình luận sai trái, vô căn cứ nhằm đánh lạc hướng dư luận về những hoạt động bành trướng sức mạnh quân sự của Trung Quốc ở Biển Đông. Tuy nhiên, những lập luận này không thể đánh lừa được cộng đồng quốc tế. Những lý lẽ ngô nghê như kiểu "Việt Nam mua vũ khí Tây Âu vì tốc độ sản xuất của Nga không đủ đáp ứng nhu cầu..." chỉ càng làm rõ thêm một sự thật là những người viết và đăng bài báo này không hề có trình độ, kiến thức mà chỉ tìm mọi cách la lối om xòm để gây chú ý.

TÌNH YÊU


Bà Năm bị lãng tai nên hay lớn tiếng, trong nhà ai cũng sợ khi bị bà trách mắng. Có lần, ông Năm lén ghi âm lại để bà nghe mà điều chỉnh vôlum.

Sau ngày bà mất. Ngôi nhà bỗng lặng câm, chẳng ai buồn nói một câu, rút về phòng đau đáu.

Chợt có tiếng bà quát lên quen thuộc từ phòng ông. Các con chạy đến bồi hồi. Thấy bố ngồi như phỗng, nghe như nuốt từng lời.

Từ ấy mỗi ngày tiếng quát của bà lại vang lên trong nhà ông Năm, như không thể thiếu.

THT

HỨA

Trong khuôn viên trường mù có hai thằng bé đang chơi bài. Các quân bài được làm dấu phân biệt một cách khéo léo. Vừa chơi chúng vừa chuyện gẫu:

- Người ta nói má tao đẹp lắm mày ơi!

- Ừ, biết rồi, nói hoài.

- Đẹp như hoa hậu luôn!

- Đẹp thì sao, đẹp mà có bao giờ muốn rước mày về không?

Thằng bé kia liệng bài xuống đất, nước mắt chan hòa:

- Má tao hứa sang năm đón tao về mà!

Nói xong nó òa khóc vì nhớ ra má nó đã hứa vậy từ rất lâu rồi.

Trần Hoàng Trúc

SO SÁNH

LâmTrực@

Đọc xong bài này mình không thể không suy nghĩ.

Đã có nhiều người mới sinh ra đã thiệt thòi hơn chúng ta, nhưng nghị lực vươn lên của họ khiến chúng ta phải học hỏi khá nhiều.

Vừa lọt lòng mẹ, Nguyễn Minh Trí đã không có hai cánh tay. Bằng nghị lực, cậu đã luyện đôi chân thành đôi tay viết chữ thành thạo. Đỗ ĐH An Giang, Trí đến gần hơn tới ước mơ trở thành kỹ sư tin học, nhưng vì nhà nghèo, Trí còn lắm nỗi lo...


Dù không có 2 tay, viết chữ bằng chân nhưng trong suốt 12 năm học Trí luôn là học sinh khá giỏi, trong kỳ thi tốt nghiệp 12 vừa rồi, Trí đạt 41 điểm. Ý thức bản thân khuyết tật, hoàn cảnh gia đình khó khăn Trí đăng ký duy nhất một ngành học là Công nghệ Thông tin của Trường ĐH An Giang và Trí trúng tuyển vào trường trong sự ngỡ ngàng và khâm phục của thầy cô, bạn bè Trường THPT Thạnh Mỹ Tây.
Khi em suy nghĩ được, em thấy với thân thể khuyết tật như mình muốn thay đổi số phận, có một tương lai tốt hơn thì không có cách nào khác là phải học hành. Chính vì nghĩ điều này và sự động viên khích lệ của ba mẹ, anh em, thầy cô và bạn bè…, em mới có đủ sức vượt lên mọi khó khăn, từng bước leo lên từng nấc thang của tri thức dù phía trước còn lắm gian nan nhưng em sẽ đi đến cùng.

Nguyễn Minh Trí
Đọc bài về Trí, mình chợt tự hỏi, có bao nhiêu bạn trẻ được sinh ra trong nhung trong lụa, được nuôi nấng dạy dỗ tử tế, trong môi trường đáng mơ ước, trong sự yêu thương chăm sóc và kì vọng của cha mẹ, mà tại sao lại không thể tìm thấy khát vọng sống nơi họ? Mình chỉ thấy các bạn đó hàng đêm ở vũ trường với những thác loạn điên cuồng, mình thấy các bạn đó trên những chiếc xe đắt tiền gầm rú giữ phố đông? Và tệ bạc hơn, mình thấy các bạn đó lên mạng chửi bới lại dân tộc, nhổ toẹt vào lịch sử đất nước, và còn rất nhiều những hành vi cầm thú khác nữa?




Lúc sinh ra, Trí đã không có 2 cánh tay như các em bé khác








Và đây, là hình ảnh của những kẻ sống trong nhung lụa, ăn cơm chế độ nhưng lại rủa xả lại đất nước nơi họ được cưu mang;
Nguyễn Thùy Linh

Nguyễn Lân Thắng

Nguyễn Phương Uyên

Nguyễn Thị Huyền Anh (bà Tưng)
-----------------

TÌNH CŨ

1. Một ngày bất chợt, anh gặp lại nàng tại một đám cưới. Họ ngồi quay lưng vào nhau, anh chơ vơ giữa đám khách xa lạ và cố gắng uống cạn ly rượu cuối cùng để chuẩn bị ra về thì có tiếng khóc trẻ con phía sau lưng khiến anh quay đầu lại, anh nhận ra nàng ngay. Nàng đang dỗ dành một bé con rất dễ thương. Trong giây phút sửng sốt, nàng khẽ kêu tên anh, rồi mỉm cười. So với mười năm trước đây, nàng đã mập mạp ra nhiều, nhưng nụ cười tươi tắn và hàm răng trắng như ngọc vẫn còn nguyên vẹn.

Anh chủ động đợi nàng ở bãi giữ xe, nàng dắt con gái đến gần, hỏi anh có khỏe không, nàng hơi lúng túng, còn anh chỉ thấy xúc động vô cùng. Vì anh đã mong đến ngày được gặp lại nàng bao nhiêu. Anh nhanh tay đưa nàng tấm danh thiếp đồng thời hỏi nàng số điện thoại. Nàng tỏ vẻ vội vã, nhét danh thiếp của anh vào túi xách rồi bảo: “Em sẽ gọi cho anh. Hẹn gặp lại anh sau!”.

Anh có một tuần hy vọng nàng sẽ gọi lại, nhưng không hề có cuộc điện thoại nào. Phải chăng nàng đã gắn kết đời mình với một ông chồng già cáu bẳn và hay ghen? Đến nỗi nàng chẳng có cơ hội nào thậm chí là nhỏ nhặt để sống cho riêng mình. Hoặc nàng quá bận rộn đến nỗi không thể gọi cho anh ngay. Loay hoay giữa những hoài nghi và hồi hộp, để rồi ý nghĩ về nàng cũng dần chìm đi theo những bộn bề công việc. Đến kỳ nghỉ lễ, thay vì đặt vé đi du lịch một mình, anh mua thật nhiều sách về nhà đọc.

2. Nửa đêm, anh nhận tin nhắn từ một số máy lạ. “Em đây…”. Anh gọi điện lại ngay lập tức. Giọng của nàng nghèn nghẹt, nàng nói nàng vừa trải qua một trận cảm cúm khủng khiếp, nhưng anh lại đọc được nỗi buồn từ âm thanh bên tai. “Anh có thể nói chuyện cùng em không?”. “Dĩ nhiên rồi!”. “Anh thật tốt, anh chưa bao giờ từ chối em hết”.

Anh thấy ấm lòng hơn, ít nhất thì trong ký ức của nàng, hình bóng anh vẫn không hề có một vết hoen nào, thậm chí nàng còn nhận ra anh luôn sẵn lòng đến với nàng, bất kỳ lúc nào, như những gì anh nói trước chuyến đi du học của anh. Khi đó, anh còn quá trẻ, anh yêu nàng, nhưng anh cũng đầy hoài bão. Chỉ tiếc là nàng đã chủ động chấm dứt mối tình đầu của hai người chỉ vì không thể đủ kiên nhẫn đợi chờ anh thêm nữa.

“Em không có lỗi gì cả, những gì tốt đẹp nhất em đã dành cho anh, anh không thể bắt em phải hy sinh cả tuổi trẻ cho anh. Lẽ ra, anh không nên vì sự nghiệp mà để em ở lại một mình như thế…”. Nàng im lặng.

Anh nói tiếp: “Em hạnh phúc chứ? Chồng em yêu em nhiều chứ ?”. “Em không biết nữa, vợ chồng em không còn tình yêu, mỗi người có một khoảng trời riêng và không xâm phạm đến nhau…”. “Thế là sao?”. Anh tỏ vẻ hơi phẫn nộ. Nàng thì thầm: “Cuộc sống mệt mỏi quá, đôi khi, em chẳng biết mình cần gì nữa. Em đã vượt qua cái gọi là bất hạnh từ rất lâu, từ ngày em bắt đầu làm vợ, làm mẹ. Bây giờ thì trống rỗng… Không sao cả, em quen rồi, hiện tại em cảm thấy ổn”.

Họ nói chuyện thâu đêm, những câu chuyện rời rạc và anh bắt đầu có cảm giác lạ lùng trước nàng. Nàng đã không còn là cô gái vô tư mười chín tuổi của anh ngày xưa nữa.

3. Thứ Bảy, nàng lại gọi cho anh, hỏi anh có muốn đi biển không? Anh đồng ý ngay. Anh quơ vội mấy bộ đồ, vài chai nước hoa, sữa tắm vào va li rồi lên xe. Anh cũng không quên ghé qua hàng hoa dưới khu chợ gần nhà mua cho nàng mấy bông cẩm chướng đỏ. Loài hoa nàng yêu thích nhất, đã mười năm nhưng anh không thể quên, cái cảm giác đem lại niềm vui cho người phụ nữ anh yêu chiếm một phần rất quan trọng trong cuộc đời anh. Và giờ đây, cho dù hai người chỉ có thể là bạn, anh vẫn giữ nguyên điều thiêng liêng đó.

Nàng đợi anh tại quán cà phê dưới khu chung cư nàng ở. Đi biển nhưng nàng chẳng mang theo gì ngoài chiếc túi xách hiệu Chanel màu đen và chiếc khăn quàng cổ màu hồng nhạt. Anh tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng nàng chỉ cười:

“Em luôn là người sống theo cảm hứng mà, anh không nhớ sao?”. “Có lẽ thế…”. Anh lắp bắp rồi đưa hoa cho nàng. Họ không nói gì suốt một quãng đường dài, may là anh đã chuẩn bị đĩa nhạc Pháp êm dịu trên xe. Thi thoảng anh quay qua thấy nàng lim dim mắt, có lẽ nàng đã hài lòng với anh.

Hai tiếng sau họ mới đến được Vũng Tàu. Khi nàng bước xuống xe, những cơn gió biển lạnh lẽo từ đâu thốc đến làm tung vạt áo khiến nàng co ro, anh cố kìm lòng để không ôm nàng thật chặt.

Anh hỏi tiếp tân: “Khách sạn còn phòng hai giường không?”. Lòng anh đã quyết. Anh sẽ và mãi tôn trọng nàng đến chừng nào có thể.

4. Họ đi vào thang máy… Nàng hồn nhiên lục túi xách lấy ra thỏi son và tô lại đôi môi đã nhạt đi. Anh nôn nao tự hỏi, có phải đây chính là người đàn bà mà anh đã kiếm tìm suốt mười năm qua hay không?

Anh đưa nàng đi ăn, nàng gọi một đĩa tôm nướng, cả hai cùng uống vài ly bia. Nàng ăn rất chậm chạp và tỏ vẻ thản nhiên đến không ngờ, còn anh, anh cố gắng kiếm tìm cảm giác đam mê của mười năm về trước

Mỗi người một giường quay đầu vào nhau, ánh đèn vàng ấm áp đủ để anh ngắm nhìn gương mặt của nàng. Trên bàn, những bông cẩm chướng đỏ được nàng cắm vào ly nước vẫn tươi rói. Khoảnh khắc này đối với anh, đã vượt quá sự mong đợi, chẳng phải là anh đã mong được nhìn thấy nàng, dù chỉ là trong giấc mơ hay sao?

“Anh chưa kết hôn sao?”. “Chưa”. “Đàn ông bây giờ chỉ thích yêu, chứ không thích ràng buộc…”. Nàng duỗi hai chân ngước mắt lên trần nhà: “Em cũng thế, em yêu sự tự do”. Nàng không biết, câu nói đó khiến anh thật đau lòng. Anh nói nhát gừng: “Anh có bảy năm lăn lộn ở nước ngoài, rồi trở về đây. Có lẽ số phận bắt anh luôn phải làm lại từ đầu. Tất cả còn quá mới”. Nàng quay qua cửa, tay ôm gối, biển từ xa mờ và xanh như dải lụa vắt ngang qua ban công với làn nắng dịu dàng trước khi hoàng hôn đổ xuống. Nàng thở dài: “Bên anh, em thấy thật bình yên”.

“Thực sự, anh chưa bao giờ quên em…”. Anh hơi run rẩy. Nói rằng không ham muốn sẽ là giả tạo, nhưng anh đã nắm thật chặt bàn tay mình.

“Có thật là anh chưa hề có người đàn bà nào khác ngoài em không? Em chẳng tin đâu, mà tin hay không cũng để làm gì nhỉ? Anh đừng tỏ ra trong sáng như thế. Còn em, em đã trải qua nhiều mối tình…”.

Căng thẳng và ngột ngạt, tự nhiên anh thèm thuốc. Anh lấy áo khoác đứng dậy: “Anh đi ra ngoài mua thuốc”. Nàng gật đầu. “Em cũng phải tắm”. Anh mở cửa, xuống tầng trệt mới nhớ ra mình quên ví. Thần người một hồi lâu, anh quay trở lại thang máy.

Cửa phòng chỉ khép hờ. Từ nhà tắm vọng ra tiếng nước chảy lẫn giọng nói của nàng, nàng đang nghe điện thoại của ai đó.

“Hắn đưa tao đi biển chơi, trong lúc tao đang thất tình, ok. Hắn chẳng làm gì tao cả, hắn hoàn toàn vô hại. Thế cũng tốt, nếu có cũng chẳng đi đến đâu… Không, tao không xác định gì hết, tao không muốn ly dị, không muốn làm lại, cứ để thế đi, rồi đàn ông ai cũng như ai…”.

Anh đứng áp mặt trước cánh cửa đã khép.

Điều gì đã khiến cho cô gái nồng nhiệt và vô tư của anh trở thành người đàn bà đầy nghi ngại và mỏi mệt thế này? Một cảm giác ê chề thất vọng chen ngang khiến cổ họng anh trở nên khô khốc.

5. Đêm đó, nếu không có viên thuốc ngủ dự trữ sẵn trong va li cho những chuyến công tác dài ngày, có lẽ anh đã thức trắng. Niềm hy vọng mới nhen nhóm từng ngày qua trong anh đột ngột tắt ngúm. Anh từng nghĩ rằng mình sẽ bất chấp tất cả, với khả năng và những gì có thể, anh muốn chứng minh rằng, suốt cuộc đời này chỉ có anh mới là người đàn ông đem hạnh phúc đến cho nàng, một khi nàng còn cần đến anh, thì tất cả chẳng phải là quá muộn.

Nhưng cuối cùng nàng chẳng cần gì cả. Nàng chỉ cần đến anh như cần một nơi trú ngụ sau những vết thương, va vấp, vì tình cảm ngày xưa nàng dành cho anh đã hoàn toàn phai nhạt sau cuộc hôn nhân tồi tệ và sau bao cuộc tình trôi nổi khác. Cuộc sống hiện đại đã biến nàng trở thành người đàn bà chai sạn và lôi tuột nàng khỏi vòng tay anh mà anh nào biết. Có lẽ anh là người đàn ông mơ mộng cuối cùng của thế giới này chăng?

Suốt quãng đường về nàng ngủ rất ngon, nàng vốn là một người dễ ngủ, thật may, nếu không, anh chẳng biết phải nói gì cùng nàng cả. Anh mở mắt thật to, hai bên đường những hàng cây trơ trụi như nỗi cô đơn đang hiện hữu trong lòng anh. Lần đầu tiên, anh nhận ra cho dù anh và nàng có gặp lại nhau thêm hàng trăm, hàng nghìn lần nữa thì họ đã vĩnh viễn đánh mất nhau từ rất lâu trong thế giới hỗn tạp này.

Và tình yêu của mười năm về trước, đã thực sự tan vào hư không.

Nguồn: Nhặt trên Vinhchan